Bài thơ tình số 6

Bao nhiêu mùa trăng lặn trăng lên
Bấy nhiêu lần lênh đênh lơ lửng
Cảm xúc lưng chừng, em bối rối
Chẳng biết dừng lại hay tiếp tục sánh đôi
Những lần kề môi yêu thương nồng đượm
Sao mờ được hàng vạn vết dao đâm
Triệu sự vô tâm, ngàn câu nói dối
Bóng tối ấy, em nhìn thấy cô ta
Có căm hận có xót xa tức giận
Mà tận tâm em thấy tự thương mình
Thương cuộc tình, thương anh, thương cô ấy
Thương chúng ta, em nên làm gì đây!
Biết tình đau vậy, mà lòng chẳng thể dứt
Giống một chiếc bình cổ nhiều vết nứt
Không dùng được cũng không nỡ bỏ đi
Vì tình ta từng như bất di bất biến
Mà giờ khiến cả ba phải tổn thương
Giữa tình trường này, em nhận mình thua cuộc
Anh cần gì? Em muốn chuộc lại con tim
Thứ mà anh hữu tình đánh cắp
Giá mà ta chưa từng gặp, chưa từng nói tiếng yêu
Chưa từng liêu xiêu bởi lời dối trá
Trái tim em sẽ chẳng chắp vá, tan nát thế này
Muốn một đêm say, tỉnh lại là giấc mộng
Em vui vẻ trên cánh đồng, thanh thản và bình yên
Không tình yêu, không đau khổ, không tổn thương nữa
Em sẽ sống tốt, một mình đi qua mọi mùa mưa!






Nhận xét

Đọc thêm về tớ

Chào hè 2025

Thư gửi cầu vồng