Lảm nhảm đêm khuya

Lại đau bụng, ghét đau bụng!
Liệu có ai cứ nghĩ đến chuyện gì đau lòng thì bụng lại đau như mình không? Kiểu là nó sẽ đau theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ý, phụ thuộc vào cảm xúc, thế đấy, mỗi khi buồn suy nghĩ đến chuyện đau lòng là sẽ đau bụng. Phát điên mất!

Nhiều người bảo với mình là "Cậu khoẻ nhở, tớ chẳng thấy cậu ốm bao giờ". Ừ, khoẻ mà. Bây giờ mình ít ốm hơn hồi bé nhiều. Mỗi lần bị ốm mình đều mơ một giấc mơ giống hệt nhau, lần nào cũng vậy. Giấc mơ ấy vô cùng vô cùng kinh khủng, không biết phải miêu tả giấc mơ đó ra sao nữa. Nó đáng sợ đến nỗi mình chỉ muốn thoát khỏi giấc mơ đó, cảm giác không muốn mơ nữa, muốn mở mắt ra để mọi thứ trong cơn mơ đó biến mất, nhưng không thể. Cả cơ thể nóng hầm hập còn đầu thì quay quay, không làm chủ được bản thân...Như là mình phải cố gắng thoát ra nhưng càng cố gắng thì càng thấy vô vọng, rồi sau cùng mình kiệt sức, mình không trốn tránh mà đối mặt với những điều kinh khủng đó, rồi dần dần nó biến mất. Khi mình mở được mắt ra cũng là lúc trời sáng, và thế là hạ sốt, đầu đỡ đau..Thế đấy! Chuyện thật như đùa!
Mình hiểu về cơ thể mình. Cậy là vì khoẻ, nên đã có lúc mình không quan tâm  mà hành hạ nó. Ở thời điểm đó, mình nghĩ cách để vượt qua những đau thương mất mát nhanh nhất là tự hành hạ bản thân mình, khi đã quen với nỗi đau rồi, thì dù có chuyện gì cũng sẽ không thấy đau nữa. Giờ thì mình hiểu suy nghĩ đó là sai, mình biết việc làm đó là ngốc nghếch. Đến ngay cả chính mình còn đối xử tệ bạc với bản thân vậy thì còn ai có thể yêu thương ta? Vậy nên, mình đã thay đổi rồi!
Mình chọn một cách khác để vượt qua những tổn thương, đó là giấu nó đi. Mình im lặng trước tất cả những chuyện đau lòng, trước những vết thương mà người khác gây ra. Mình nuốt hết tất cả vào trong, cất nó vào một nơi sâu thẳm nhất. Những tổn thương đó sẽ mãi mãi chẳng bao giờ mất đi nhưng ít nhất nó sẽ biến mất tạm thời khỏi cuộc sống của mình. Mình giả vờ quên, giở vờ như nó chưa hề tồn tại. Vậy thôi, vậy là vượt qua. Cũng chưa phải là cách thật đúng đắn, nó chỉ càng làm đau thương thêm chồng chất. Nhưng mình chịu đựng được!
Là như thế! Không phải là em không đau, chỉ là em giỏi chịu đựng thôi!

Nhận xét

Đọc thêm về tớ

Thư gửi cầu vồng

Chào hè 2025